Con người nếu mất đi lương tâm và sự chính trực thì cũng giống như trái đất mất đi lực hút vậy.
Gươm trần có thể làm cho kẻ khác sợ nhưng tình thương mới chiếm được lòng người.
Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.
Người phục tùng cuối cùng của đạo đức chính là lương tâm của mỗi chúng ta.
Lương tri chính là vị thẩm phán của nội tâm, nó cảm giác được mỗi một hành động của con người. Ngôi báu của nó chính là tình cảm của nhân loại và nó thống trị hành vi của nhân loại.
Thiên đàng ở chính trong lòng ta. Địa ngục cũng do lòng ta mà có.
Một tâm hồn mạnh mẽ luôn luôn hy vọng, và luôn luôn có động cơ để hy vọng.
Thiện và ác chính là tất cả những tình cảm vui buồn mà ta ý thức được.
Đôi khi lời nói dối của những người ta yêu thương làm giảm bớt cho ta phiền muộn hơn là những lời nói thật.
Cuộc hành trình duy nhất là cuộc hành trình vào nội tâm.
Suối nguồn của cái đẹp là trái tim, và mỗi ý nghĩ rộng lượng lại thắp sáng lên những bức tường trong căn phòng đó.
Sự ích kỷ luôn cần được tha thứ, bởi không có hy vọng về thuốc chữa.
Những đam mê của chúng ta nói lên chính bản thân ta.
Đánh thắng một vạn quân, không bằng tự thắng lòng mình.
Đạo đức là cơ sở của xã hội, lương tâm là cơ sở của pháp luật.
Sự cô độc cũng tốt, nhưng bạn cần ai đó nói với bạn rằng sự cô độc cũng tốt.
Sự hoàn mỹ của tình cảm con người không phải thể hiện ở chỗ anh ta có bao nhiêu mà là ở chỗ anh ta có được gì.
Tâm hồn nhỏ không giữ nổi tình yêu lớn.