Rung động với chùm thơ tình nguyễn bính nổi tiếng nhất

Đăng bởi Thu Vân - Lượt xem 16
Chuyên mục Lời hay ý đẹp

Thơ tình Nguyễn Bính để lại trong lòng người đọc một chút gợi, vẽ nên một bức tranh hạnh phúc lãng mạn trong tình yêu hay sự đau thương, buồn tủi sau những lần hờn dỗi hay buông lời chia tay. Những vần thơ nhẹ nhàng, sâu lắng được nhiều bạn trẻ sưu tầm, bởi đó đó cũng chính là nơi gửi gắm nỗi niềm, dòng tâm sự của mình trong cuộc sống. Ngay dưới đây, chúng ta cùng nhau đọc những bài thơ tiêu biểu nhé.

Thơ tình Nguyễn Bính hay nhất, ấn tượng nhất

Đừng bỏ lỡ những bài thơ tình Nguyễn Bính hay nhất. Tình yêu là vũ điệu ngọt ngào mà ai cũng được nhún nhảy trong niềm hạnh phúc dạt dào. Những vần thơ này thắp lửa cho tình yêu, gắn kết tình cảm thêm chặt, xây nên lâu đài tình ái của lứa đôi. Cùng nhau chìm đắm trong những vần thơ hay, lãng mạn này nhé.

Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cười

Vô tình con bướm trắng sang chơi

Khác nào tôi đã sang chơi đấy

Rước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cười

Cũng như nàng mới biết yêu tôi

Hoa yêu dấu bướm cho nên bướm

Quả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu? Có phải là

Nào ngờ hư đến thế là hoa!

Hoa đi đón rước bao nhiêu bướm

Từ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần

Có người đi giữa xứ mùa xuân

Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn

Ý hẳn đi tìm hương cố nhân.

Thư cho chị

Viết cho chị cánh thư này

Một đêm lữ thứ em say rượu cần

Nhớ người cách một mùa xuân

Hình như người đã một lần sang sông

Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!

Làm sao giấc ngủ không dài

Sao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?

Làm sao em sống như thừa

Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau

Kể từ hai đứa thôi nhau

Em thường chả có đêm nào không say

Sao em đơn chiếc thế này?

Sao em lại khóc như ngày chị đi …?

Ở đây còn có vui gì!

Vườn dâu xa lắm! lối về chị xa

Con đường sang xóm Trữ La

Cách một ngày ngựa, cách ba ngày đò

Lúc này em nghĩ mà lo

Cứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!

Hôm qua có chuyến đò xuôi

Toan về Hà Nội lại thôi không về

Em trồng được một cây lê

Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa

Nhưng là vườn đất người ta

Mình là khách trọ một vài đêm thôi

Sáng mai có lẽ em xuôi

Nếu không đãng trí và trời không mưa

Nhưng mà khăn gói gió đưa

Lại về Hà Nội thì chưa muốn về

Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê

Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông

Ồ! Say! Thương nhớ vô cùng

Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Nhớ người trong nắng

Hà Nội có hồ loạn tiếng ve,

Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,

Năm xưa, một buổi đang mưa lụt

Tôi tiễn chân người sang biệt ly.

Từ buổi về đây, sầu lại sầu

Người xa vời quá, ai thương đâu!

Tôi đi ngửa mặt trên hè vắng

Xem những cành cây nó cưới nhau.

Nhớ nhung trắng xoá cả mây trời,

Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi?

Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hết

Lấy gì phảng phất được màu môi?

Có một trai hiền, một gái xinh

Ngang qua, chừng giữa chuyện ân tình

Trai cười: “Bữa ấy mình toan giữ

Mãi dấu môi son giữa má mình…”

Cây bỗng thưa dần, bóng dãn ra

Quanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà,

Hồn này lãng đãng trôi trong nắng

Cho được trôi về bến Trữ La!

Ngâm thơ tình Nguyễn Bính chất chứa nỗi niềm, đau thương

Tình yêu đó cũng là con dao hai lưỡi. Tình yêu nếu không có niềm tin, không cùng nhau vun đắp hạnh phúc thì sẽ nhanh chóng rạn vỡ. Ngâm thơ tình Nguyễn Bính dưới đây, bạn sẽ phần nào thấu hiểu được nỗi niềm, nỗi buồn chất chứa trong lòng của các cô nàng, anh chàng.

>> Xem thêm:  Bộ sưu tập những cap hay về tình bạn đẹp đáng suy ngẫm nhất

Mùa đông đan áo

Đã quyết không… không… được một ngày

Rồi yêu mất cả buổi chiều nay

Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá!

Không biết là mưa hay nắng đây?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi

Như có tơ vương đến một người

Người ấy, nhưng mà tôi chả nói

Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưa

Tình đã sang sông đã tới bờ

Tình đã trao tôi bao oán hận

Và đem đi cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn,

Có nàng đan mãi áo len đen.

Có nàng áo đỏ đi qua đấy,

Hương đượm ba ngày hương chưa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,

Tôi biết là tôi yêu mất rồi!

Tôi biết từ đây tôi khổ lắm,

Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo len

Cho người cho tất cả người quen

Còn tôi người lạ, tôi người lạ,

Có cũng nên mà không cũng nên.

Oán đã bao la, hận đã nhiều

Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?

Tôi đi mãi mãi con đường ấy

Qua lại hôm nay, sáng lại chiều.

Màu tím Huế

Thôi thế là em cách biệt rồi!

Đường đi mỗi bước lại xa xôi

Tim tím rừng chiều, tim tím núi

Tim tím chiều hôm, tim tím mai

Ban chiều tim tím nhớ mong nhau

Đêm tối kìa em tím rất nhiều

Anh cúi xuống hôn màu tím giấy

Thư về em, tím nét thương đau

Mai mốt rồi đây lầm cát bụi

Anh lại đường xa trải kiếp người

Tim tím rừng chiều, tim tím núi

Chiều hôm nhiều tím thế em ơi!

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉ

Em thử quay xem được mấy vòng

Vì chăng nhớ có như vừng nhỉ

Em thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nói

Nhớ cứ đầy lên cứ rối lên

Từ đấy về đây xa quá đỗi

Đường đi bằng ngựa hay bằng thuyền

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoi

Nhớ nhớ mong mong mãi mãi rồi

Thoi ạ làm sao thoi lại cứ

Đi về giăng mắc để trêu tôi?

Hôm qua chim khách đậu trên cành

Kêu mãi làm em cứ tưởng anh

Nội nhật hôm qua về tới bến

Ai ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bề

Anh muôn quán trọ, em thâm khuê

May còn hơn được ai sương phụ

Là nhớ người đi có thể về.

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh khẽ nói:

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối

Em về đi, anh đi …

Rồi một hai ba năm,

Danh thành anh trở lại,

Với em anh chăn tằm,

Với em anh dệt vải.

Ta sẽ là vợ chồng,

Sẽ yêu nhau mãi mãi.

Sẽ se sợi chỉ hồng,

Sẽ hát câu ân ái.

Anh và em sẽ sống

Trong một mái nhà tranh.

Lấy trúc thưa làm cổng,

Lấy tơ liễu làm mành.

Nghe lời anh em hỡi!

Khóc lóc mà làm chi?

Hôn nhau một lần cuối,

Em về đi, anh đi…

Hoa với rượu

Thấy rét u tôi bọc lại mền,

Cô hàng cất rượu ủ thêm men,

Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,

Say cả tư mùa cho khách quen.

Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,

Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi.

Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,

Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi.

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,

Người ta bắt chước chị người ta!

Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,

Về bỏ đầy nồi cất nước hoa.

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,

Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau.

Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ,

Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,

Chị Nhi cho uống rượu cay cay,

Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứa

Mặt đỏ lên rồi chếnh choáng say.

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,

>> Xem thêm:  Tổng hợp 999+ stt hay nhiều chủ đề phong phú nhất vịnh bắc bộ

Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai.

Chị Nhi cứ chế làm sao ấy,

Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.

Chị Nhi thường nói với u tôi:

“–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!”

U tôi cười đáp ngay như thật:

“Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”

Thuở ấy làm sao thật thái bình,

Trai hiền bạn với gái đồng trinh.

Đời say men rượu thơm hoa rụng,

Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình.

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau,

Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu.

Mình tôi giời bắt làm thi sĩ,

Mẹ mất khi chưa bạc mái đầu.

Bỏ lại vườn cam, bỏ mái gianh,

Tôi đi dan díu với kinh thành.

Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới,

Chuốc mãi men say rượu ái tình.

Rượu ái tình kia thành thuốc độc,

Vườn trần theo bướm phấn hương bay.

Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc,

Hoa hết thơm rồi rượu hết say.

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu,

Ba bốn năm rồi năm sáu năm.

Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại,

Men nồng gạo nếp nước hoa cam.

Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,

Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!

Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,

Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi.

Chắc ở nơi nào dưới mái tranh,

Chị em Nhi vẫn sốn yên lành.

Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán,

Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh.

Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp,

Huống nữa giờ Nhi đã đến thì.

Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ,

Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?

Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?

Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?

Vườn có trồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,

Thực ra có phải thế này không.

Chị Nhi đã lấy chồng năm trước,

Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc,

Một buổi chiều nào lạnh gió mưa,

Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ,

Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó,

Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu.

Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại,

Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.

Tôi kể: “U tôi đã mất rồi,

Cửa nhà còn có một mình tôi …”

Nhi rằng: “Ngày trước u thường nói

Hai đứa mình trông đến đẹp đôi …”

“Chị em mới lấy chồng năm trước,

Chồng chị trồng cam ở mé sông.

Em ở mình đây nhà trống trải,

Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”

Như truyện Tương Như và Trác Thị

Đưa nhau về ở đất Lâm Cùng

Vườn xuân trắng xóa hoa cam rụng.

Tôi với em Nhi kết vợ chồng.

Rượu cất kỹ ngon, men ủ khéo,

Say người thiên hạ lại say nhau.

Chiều chiều hai đứa sang thăm chị,

Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.

Chao ôi! Là mộng hay là thực?

Là thực hay là mộng bấy lâu?

Hai đứa sống bằng hoa với rượu,

Sống vào trời đất, sống cho nhau.

Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi,

Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi.

Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng,

Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi.

Lỡ bước sang ngang

Em ơi! em ở lại nhà

Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Mẹ già một nắng hai sương

Chị đi một bước trăm đường xót xa

Cậy em, em ở lại nhà

Vườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đường

Ngày mai khói pháo còn vương khắp làng

Chuyến này chị bước sang ngang

Là tan vỡ giấc mộng vàng từ đây

Rượu hồng em uống cho say

Vui cùng chị một vài giây cuối cùng

Rồi đây sóng gió ngang sông

Đầy thuyền hận, chị lo không tới bờ

Miếu thiêng vụng kén người thờ

Nhà hương khói lạnh chị nhờ cậy em

Đêm qua là trắng ba đêm

Chị thương chị kiếp con chim lìa đàn

Một vai gánh lấy giang san…

Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thương

Mắt quầng tóc rối tơ vương

>> Xem thêm:  Hót hòn họt những stt anh thương em đầy lãng mạn nhất hành tinh

Em còn cho chị lược gương làm gì!

Một lần này bước ra đi

Là không hẹn một lần về nữa đâu

Cách mấy mươi con sông sâu

Và trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênh

Cũng là thôi cũng là đành

Sang sông lỡ bước riêng mình chị sao?

Tuổi son nhạt thắm phai đào

Đầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!

Em đừng khóc nữa em ơi!

Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!

Một đi bảy nổi ba chìm

Trăm cay nghìn đắng con tim héo dần

Dù em thương chị mười phần

Cũng không ngăn nổi một lần chị đi

Chị tôi nước mắt đằm đìa

Chào hai họ để đi về nhà ai

Mẹ trông theo, mẹ thở dài

Dây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ran

Tôi ra đứng tận đầu làng

Ngùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…

Trời mưa ướt áo làm gì?

Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồng

Người ta pháo đỏ rượu hồng

Mà trên hồn chị một vòng hoa tang

Lần đầu chị bước sang ngang

Tuổi son sông nước đò giang chưa tường

Ở nhà em nhớ mẹ thương

Ba gian trống, một mảnh vườn xác xơ

Mẹ ngồi bên cửi xe tơ

Thời thường nhắc: “- Chị mày giờ ra sao?”

Chị bây giờ… nói thế nào?

Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoang

Chị từ lỡ bước sang ngang

Trời dông bão giữa tràng giang lật thuyền

Xuôi dòng nước chảy liên miên

Đưa thân thế chị tới miền đau thương

Mười năm gối hận bên giường

Mười năm nước mắt bữa thường thay canh

Mười năm đưa đám một mình

Đào sâu chôn chặt mối tình đầu tiên

Mười năm lòng lạnh như tiền

Tim đi hết máu mà duyên không về

Nhưng em ơi! một đêm hè

Hoa xoan nở, xác con ve hoàn hồn

Dừng chân trên bến sông buồn

Nhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sang

Đoái thương thân chị lỡ làng

Đoái thương phận chị dở dang những ngày

Rồi… rồi chị nói sao đây?

Em ơi! nói nhỏ câu này với em…

Thế rồi máu trở về tim

Duyên làm lành chị duyên tìm về môi

Chị nay lòng ấm lại rồi

Mối tình chết đã có người hồi sinh

Chị từ dan díu với tình

Đời tươi như buổi bình minh nạm vàng

Tim ai khắc một chữ “nàng”

Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theo

Nhưng yêu chỉ để mà yêu

Chị còn dám ước một điều gì hơn

Một lầm hai lỡ keo sơn

Mong gì gắn lại phím đờn ngang cung

Rồi đêm kia lệ ròng ròng

Tiễn đưa người ấy sang sông, chị về

Tháng ngày qua cửa buồng the

Chị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

Úp mặt vào hai bàn tay

Chị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm

– Đã đành máu trở về tim

Nhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồ

Người đi xây dựng cơ đồ

Chị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuân

Người đi khoác áo phong trần

Chị về may áo liệm dần nhớ thương

Hồn trinh ôm chặt chân giường

Đã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngây

Năm xưa đêm ấy giường này

Nghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa?

Thế là tàn một giấc mơ

Thế là cả một bài thơ não nùng

Tuổi son má đỏ môi hồng

Bước chân về đến nhà chồng là thôi

Đêm qua mưa gió đầy giời

Mà trong hồn chị có người đi qua

Em về thương lấy mẹ già

Đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công

Chị giờ sống cũng bằng không

Coi như chị đã ngang sông đắm đò.

Trên đây là tổng hợp những bài thơ tình Nguyễn Bính mà chúng tôi đã dày công tổng hợp. Những bài thơ với vần thơ nhẹ nhàng nhưng dễ đi sâu vào lòng người. Mời các bạn cùng đồng hành với Nhungcaunoihay.vn để cập nhật thêm chùm thơ ngọt ngào, lãng mạn, đầy cảm xúc nhé.

Mời các bạn tham gia nhóm "Lời hay ý đẹp""Những câu nói hay"


Chủ đề: , ,